Áo Trắng ngày xưa tuổi học trò
Những điều mộng ước thật đơn sơ
Sao ta không là hoa phượng đỏ
Lướt theo chiều gió tận bến mơ…
Ai đã qua thời áo trắng mà không dệt mộng vu vơ, tìm ước mơ trong mơ ước, là cả một cánh đồng mênh mông đầy mộng ảo, bao nhiêu kỷ niệm yêu thương của thời cắp sách tới trường.
Tuổi áo trắng học trò của tôi lớn lên trong khói lửa chiến tranh, tâm hồn quyện lây vào khói thuốc súng, bạn bè lần lượt khoác áo nhà binh, tôi thích nhìn những bộ đồ hoa lấm lem bùn đất, nét phong trần của những chiến bình từ mặt trận về, dáng vẻ oai phong của người cầm súng bảo vệ biên thổ, hiện lên trên khuôn mặt cháy đen sạm nắng, mắt sáng ngời, bước chân đỉnh đạc, đó là khí tiết oai dũng của đấng nam nhi thời loạn.
Đêm đêm nhìn ánh hỏa châu chiếu sáng một vùng trời đâu đó, Áo Trắng lại mơ, ước chi mình là ánh hỏa châu đong đưa, xé màn tối đang bao trùm không gian… thật là điên khùng, ngông tưởng.
Tuổi học trò là rứa, là mộng mơ .
là lang thang những buổi chiều
đi tìm đâu đó tiếng ve kêu
rộn rã tim rung lòng nao nức
hình như trong gió nói lời yêu
Rồi:
Đưa tay nhặt cánh phượng hồng bay
để nghe rạo rực tuổi thơ ngây
đếm bước dạo quanh sân trường vắng
thẫn thờ chẳng biết đợi ai đây . .
Không biết đợi ai, thì tìm ai để đợi, để điểm tô chút hương sắc lên tuổi học trò. Anh trai mãn khóa ra đơn vị, có lần nhìn trộm thấy xấp hình lưu niệm của anh chụp chung với khóa đàn em, mỗi tấm hình có ghi tên và địa chỉ, từ trái qua phải, Trung đội, Đại đội, Khóa… KBC…,Áo Trắng lén lấy tấm hình, đem qua nhà cô bạn học hàng xóm réo.
-Kim Phượng ơi ra coi đây nì !
Phượng đẩy cổng bước ra nói:
-Chi mà ồn ào rứa mi ?
Áo Trắng nói.
- Tao đem một mâm toàn là xôi, qua cho mi coi, muốn ăn xôi cứ lựa một chén, để thưởng thức, ngon lắm đó mi à, tên họ, địa chỉ đều có cả đây, tha hồ mà lựa.
Kim Phượng cầm tấm hình, thích thú ngắm một hồi rồi hỏi .
-Mi chọn chén mô chưa ?
-Rồi.
-Mô, mi chỉ tao coi nờ .
-Chén ni nì.
Kim Phượng la lên.
-Ôi trời ! Chọn chi anh chàng mặt mày bặm xị dữ rứa, chắc ông ni anh em với ông Bao Hắc Tử .
Áo Trắng cự lại.
-Phải rồi ! mi coi kỷ đi, anh ta đúng tướng của người đàn ông, rất đàn ông, hàm én, mày ngài, chắc cú khỏi đụng hàng.
-Mi chấm đi.
Kim Phượng chỉ người có khuôn mặt đẹp trai nhất nhì trong tấm ảnh.
Áo trắng nói:
-Anh chàng ni không biết là Phan An hay Tống Ngọc.
Hai đứa cười thích thú.
-Vậy là ban giám khảo đã chấm xong,
Áo Trắng dặn Kim Phượng:
Văn chương của tao dỡ ẹt, mi viết thư xong cho tao coi tao bắt chước với.
Kim Phượng trả lời.
-Ừ ! Khi mô viết xong tao đưa cho coi, viết đại có chi mà sợ, họ ở Đà Lạt mình ở đây, khen, chê mặc kệ họ ở côi nớ.
Rứa là hai lá thư gửi đi, ngày mô hai đứa cũng hỏi nhau :
-Răng rồi hè ?
-Răng mà răng, một tuần đi một tuần về, mới gửi thư đi mấy bữa mà rộn ràng.
Rồi một hôm thư lạ đưa về
Góc đề ba chữ KBC …
Mấy bữa ni dài cổ đợi.
Chừ thư đã về tới.
Tim đập như sấm dậy một góc trời.
Bỏ phong thư giấu vào trang sách, để nhìn, để đoán thử coi trong thư viết gì, và để giam cho chừa cái tội đi lâu.
Lên giường chuẩn bị đi ngũ mới từ từ lấy thư ra, đọc chậm từng chữ, để lời thư quấn quýt trong chiêm bao.
Đà lạt ngày….
Áo Trắng thân mến !
Chỉ chừng đó chữ thôi cũng đủ rồi, đủ để ru hồn vào tuổi mộng, đủ để viết lại bao nhiêu trang vở.
Cứ thế, thư đi, thư về, rồi thư báo tin sắp mãn khóa , anh nói anh thích mấy câu trong bài thơ hoa rừng của Áo Trắng gửi :
-Em rất yêu bông hoa rừng hoang dại
Ngát mùi hương, vẫn mãi nét đơn sơ
Chen lá xanh, sắc duyên dáng mong chờ
Nàng kiều nữ, đợi bờ vai tráng sĩ
Nét kiêu sa, giữa núi rừng kỳ vĩ
Hãy lắng lòng, ngắm tuyệt mĩ thiên nhiên
Sắc hoa rừng, mãi xinh đẹp vẹn tuyền
Xin gửi tặng, người chiến binh anh dũng ….
-Vì Áo Trắng thích cho nên anh chọn áo hoa rừng như mơ ước.
Một hôm ba người lính áo Hoa ghé lại nhà, tiếng Ba từ phòng khách gọi .
-Áo Trắng ơi ! có bạn con kiếm.
Chưa gặp mặt lần nào, nhưng coi hình hàng ngày nên thấy mặt là nhận ra anh ngay.
Áo Trắng bước ra toàn thân run rẩy, chẳng biết sao mà run như vậy, một cảm giác vô thường khó tả, sững sờ đứng yên miệng mở không ra để nói lời chào, quên hết, quên tất cả, có thể quên luôn tên mình, đứng yên như tượng đá, anh mở lời:
-Không mời mấy anh ngồi hay sao ?
Như đứng trước vành móng ngựa, trả lời từng câu hỏi của quan tòa.
-Dạ ! Xin lỗi, Em quýnh quá, Em mời ba anh ngồi .
Nói được một câu, lồng ngực nhẹ ra, căng thẳng vơi dần từ từ định tâm lại.
Lần đầu gặp anh là thế đó, mỗi lần viết thư, đã viết biết bao nhiêu trang vở học trò, gặp mặt thì một lời không nói nổi. Bạn trai của Kim Phượng cũng đang có mặt nơi đây, như vậy là mình có đồng minh yểm trợ, Kim Phượng lý lắc xí xọn làm sao nhắn cô ta qua đây cho mình mạnh dạn thêm.
Đơn vị anh tạm dừng chân ở Huế, hai áo dài trắng theo nắng chiều, tung bay bên xe Jeep mui trần dạo quanh phố, những buổi trường tan rộn rã tiếng cười, đàn bướm trắng vây quanh áo hoa rừng lạc lối, bờ Nam, bờ Bắc, Tràng Tiền, Bạch Hổ, đã bao nhiêu năm tháng đi qua, lê mòn guốc chẳng thấy gì, bây giờ sánh vai bên người lính, bước chậm, sao thấy ở đây lạ quá, nơi nào cũng đẹp, cũng dễ thương, nước sông Hương bây giờ hình như xanh hơn mọi ngày.
Anh tới nhanh rồi anh đi cũng vội .
Áo Trắng đợi những chiều sau giờ học
Bước âm thầm dọc đại lộ thênh thang
Người chiến binh áo trận cánh mai vàng
Bến Thừa Phủ, đò ngang anh không tới .
Nơi này anh và Áo Trắng từng đứng đợi, tay trong tay ươm hạt giống tình yêu, hạt giống đang nảy mầm anh lại ra đi, Áo Trắng lang thang một mình, từng cặp tình nhân lướt qua, rơi rớt lại tiếng cười trong vắt .
Anh bặt tăm nhiều buổi chiều không tới, rồi thư nối tiếp kéo nhau về, đầu thư ghi những địa danh, xa xôi lạ hoắc, đĩnh 1090, thung lũng Happy valley, căn cứ Helene, căn cứ An Đô, dốc Cồn Tiên, đó là những nơi xuất phát, để anh âm thầm vào trận địa,
Anh là những bóng ma, tác chiến trong lòng địch.
Chưa nơi nào anh ở lại lâu, ẩn ẩn, hiện hiện, rồi thoáng đi. mỗi nơi anh qua, không hằn dấu tích, chỉ để lại tiếng vang cho địch.
Chiếc khăn len sau mấy đêm thức trắng, sợi len hồng mắc nối sợi len xanh, mỗi múi đan cột chặt một tấm lòng, sẽ gửi cho anh khi mùa đông tới, những chiếc khăn tay thêu tên hai đứa, từ nội thành gửi ra mặt trận trong những ngày xuân.
Thời chiến chinh, thần tượng của Áo Trắng ấp ủ, là những người hùng nơi chiến trận, là những Chiến Sĩ Vô Danh, chiến đấu âm thầm trong lòng đất địch.
Liên tiếp mấy tuần thư anh không về, lén nghe đài BBC hằng đêm của Ba, được biết đại quân, sẽ hành quân qua biên giới hạ Lào, tên cuộc hành quân là Lam Sơn 719.
Ba tắt Radio thở dài, đi ra, đi vô, rồi lấy tràng chuỗi ra đọc kinh lần hạt, mình biết Ba đang cầu nguyện cho anh trai mình trong đơn vị Biệt Động Quân, đã chuyển quân ra Khe sanh cả tuần nay, chắc chắn đang hiện diện trong cuộc hành quân này .
Ba muốn mọi người trong gia đình, tập trung trước bàn thờ Đức Mẹ Hằng Cứu Giúp, đọc kinh Tuần Cửu Nhật, để xin bình an cho các Chiến Sĩ ngoài trận tuyến .
Sau mỗi đêm đọc kinh lần hạt, nhìn qua khung cửa sổ, ánh hỏa châu lòe sáng một góc trời nào đó, Áo Trắng lại chắp tay cầu nguyện.
Cuộc hành quân chấm dứt, sau bao ngày ngóng trông chờ đợi, các đơn vị tham chiến từ từ rút về hậu cứ dưỡng quân, anh trai Áo Trắng được nghỉ phép đặc biệt mấy hôm.
Hai áo trắng đã thăm hỏi căn cứ hậu cần đơn vị hai Anh.
Rụng rời chân tay, cả hai Anh đều ở lại chiến trường.
Hai áo trắng ôm nhau òa khóc, xây xẩm mặt mày, quỵ xuống bên đường.
Tâm hồn trống rỗng, đêm về, ngồi bên khung cửa sổ, nhìn ánh hỏa châu lập lòe đâu đó. Áo Trắng nghe tim mình nhức nhối, vỡ vụn mung lung.
Một mối tình như giấc mộng trôi mau
Trăng sắp tàn, trăng rạng suốt đêm thâu
Trăng chậm đi, chờ ta thêm chốc nữa
Để ta gửi trang thơ đang viết dở
Chuyển giúp về, bên nớ người chiến binh
Bông hoa rừng của một thuở nguyên trinh
Cất giữ mãi tình yêu niên vạn kỷ
Ơi ! Người chiến sĩ vì Quốc vong thân
Xin an bình cho giấc ngủ ngàn năm
Nước Thiên Đàng ngày sau xin tái ngộ.
Thời gian thấm thoát trôi, phượng vẫn nở đỏ không thay màu, hai cô học trò vẫn áo dài thướt tha, cứ như là áo trắng vô tư, nhưng có ai hay, cơn sóng ngầm nội tâm đã cuốn trôi tháng ngày vui vẻ, để lại trong tim Áo Trắng dấu ấn khó phai mờ, hình như nó khắc sâu trong huyết quản, trong mạch máu, trong nhịp đập con tim, rồi nhức nhối rơi nước mắt, mỗi khi nghe bài hát của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh.
……………
“Không ! Anh không, anh không chết đâu em, Anh chỉ vừa bỏ cuộc đêm qua.
Tôi thấy mắt anh bên ngọn nến vàng hắt hiu niềm nhớ.
Trên khăn tang cô phụ còn long lanh dấu ái ân.
Giọt nước mắt nóng bây giờ và còn hằng đêm cho anh cho anh …”
Thời gian là phương thuốc nhiệm mầu có thể chữa lành mọi vết thương, nhưng sao vết thương lòng của hai người vẫn mãi không lành, đã mấy chục năm qua từ thời áo trắng học trò tới bây giờ, vẫn se lòng trong chiếc áo dài ấy, vẫn không quên những bông hoa rừng .
Vẫn cất giữ tình yêu niên vạn kỷ.
Giữ mãi trong tim
Bóng người Chiến Sĩ Vô Danh
Tim vẫn còn nhói buốt mỗi khi nghĩ về Anh, nhắc tên Anh.
Anh hỡi anh ! bây giờ anh ở đâu
Áo trắng xưa tóc đã thay màu
Kỷ niệm nhớ nhung thời tuổi trẻ
Hoa rừng thuở ấy vẫn còn đây.
Áo Trắng vẫn còn đây mà thời của Áo Trắng qua rồi .
Mùa đông Seattle .
Một thời để nhớ .
Phương Lâm
No comments:
Post a Comment